Tôi năm nay 54 tuổi, có một con trai 30 tuổi. Con trai tôi lấy vợ hơn 2 năm trước và có một con nhỏ nhưng mới đây, vợ chồng con đã hoàn thành xong thủ tục ly hôn. Trong quá trình chung sống, tôi không quá yêu thích con dâu nhưng cũng không muốn vợ chồng con tan vỡ như vậy. Thú thật, tôi buồn và suy nghĩ rất nhiều.
Đặc biệt là trước khi con dâu thu dọn nốt đồ đạc ra khỏi nhà, con nói 1 câu khiến tôi sững sờ: “Mẹ giống y như nhân vật phim mà con ghét nhất”. Sau khi con dâu đi, tôi mới hỏi con trai “nó nói vậy là có ý gì”, con trai tôi ngập ngừng hồi lâu mới chia sẻ với mẹ.
Bài học về sự can thiệp quá mức!
Sau khi nghe con trai nói, tôi đã đi xem thử phim Sex And The City, bộ phim mà con dâu tôi rất thích và hay ngồi xem. Con trai tôi nói, nhân vật mà vợ cũ nhắc đến là Bunny, mẹ chồng cũ của nhân vật Charlotte.
Ngồi xem từng tập phim mà nhân vật này xuất hiện, trong lòng tôi trào dâng một sự xấu hổ và ân hận. Trey (chồng cũ của Charlotte) và mẹ cậu ta, Bunny, là ví dụ điển hình về sự can thiệp quá mức của bố mẹ có thể phá vỡ sự hòa hợp trong gia đình. Bunny thường xuyên áp đặt suy nghĩ của mình lên Trey và Charlotte, gây ra căng thẳng trong mối quan hệ của họ.
Bunny kiểm soát nhiều khía cạnh trong cuộc sống của Trey, chẳng hạn như độ cứng của chiếc nệm mà con trai nằm và cách trang trí căn hộ của con. Bunny thường tự ý đến ở tại nhà Trey khi con trai bị bệnh, khiến Charlotte cảm thấy rất khó chịu. Khi Trey và Charlotte ly hôn, Bunny đã đấu tranh với con dâu cũ để không cho cô giữ lại căn hộ, cho đến khi Trey yêu cầu mẹ mình dừng lại.
Thật sự, tôi và Bunny giống hệt nhau. Tôi nhớ lại những mình can thiệp quá mức vào chuyện gia đình con cái, mà theo góc nhìn của tôi đó là sự yêu thương, quan tâm. Nhưng dưới góc nhìn của con dâu, có lẽ đó là sự xâm phạm quyền riêng tư trắng trợn.
Chẳng hạn tôi thường bắt con dâu phải cho ăn, rồi dạy dỗ cháu theo cách của mình ngày xưa. Mỗi khi hai đứa có chuyện gì, tôi can thiệp luôn, bày tỏ suy nghĩ của mình, thay vì để các con tự giải quyết. Tôi cũng thường vào phòng các con kiểm tra, nhắc nhở về những điều tôi không hài lòng,… Đỉnh điểm có lần, tôi bắt con dâu phải hủy ngay 1 lớp giáo dục sớm cho trẻ, dù con đã đóng hết tiền, vì theo tôi là không phù hợp, dù con cố giải thích, phân tích.
Hóa ra mọi mâu thuẫn của các con đều từ sự can thiệp quá mức của tôi mà ra hết!
Cha mẹ thông minh, đừng bao giờ mắc phải 2 sai lầm này
Thực tế, trong đời sống, có rất nhiều cha mẹ mắc phải sai lầm như bà mẹ trong câu chuyện trên. Có một điều mà mọi cha mẹ cần phải nhớ, một khi con cái đã trưởng thành, chúng ta bắt buộc phải để con tự “bay”, đừng ghìm đôi cánh của con. Đừng nhân danh yêu thương mà can thiệp, quản thúc quá đáng.
Quỷ Cốc Tử – một chính trị gia, nhà ngoại giao, nhà giáo dục,… có ảnh hưởng lớn trong giai đoạn giữa thời Chiến Quốc đã nói rằng: Cha mẹ có tầm nhìn xa sẽ không bao giờ làm 2 việc này với con cháu, dù giàu có hay nghèo khổ.
1. Không can thiệp vào cuộc sống hôn nhân của con cái
Con cái lớn lên, phải rời xa cha mẹ, sống độc lập. Một dấu hiệu của sự độc lập đó là lập gia đình. Là cha mẹ, khi con cái còn nhỏ, lo cho chúng ăn học, chăm sóc sức khỏe và sự phát triển của chúng, sửa sai khi chúng mắc lỗi. Khi chúng chưa phân biệt đúng sai, giúp chúng đưa ra lựa chọn, như vậy là đủ. Vì khi đó con cái chưa thành niên, cần sự chỉ dẫn của cha mẹ.
Nhưng nếu con cái đã lập gia đình, cha mẹ nên rút lui. Đừng can thiệp vào việc con cái có thường xuyên ăn cơm ở nhà không, có tiết kiệm tiền lương không, hay có hay đi mua sắm không. Thậm chí, chuyện sinh con đẻ cái cũng đừng can thiệp, sinh một đứa lại yêu cầu sinh thêm đứa nữa. Tự nhiên, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ, gây ra cãi vã.
Nếu đôi vợ chồng trẻ cãi nhau, cha mẹ không nên can thiệp, có khi con cái sẽ tự giải quyết ổn thỏa. Nhưng nếu bạn can thiệp, có thể hôm sau họ sẽ ra tòa ly hôn.
Vì vậy, khi con cái đã lập gia đình, cha mẹ không nên tham gia quá nhiều vào cuộc sống của chúng. Hãy dành thời gian lo cho sức khỏe của mình, nghĩ về những chuyến du lịch sắp tới.
Câu nói “Con cháu tự có phúc của con cháu” luôn đúng. Bạn không thể lo cho chúng suốt đời, tốt hơn là buông tay, cho chúng đủ tự do. Chúng ta chỉ cần làm người lớn biết điều, đáng yêu là đủ.
2. Không can thiệp vào cách giáo dục cháu của con cái
Nhiều ông bà nội ngoại vì muốn con cái yên tâm làm việc, tự nguyện đảm nhận việc chăm sóc cháu. Dù đã nghiêm khắc giáo dục con cái, nhưng khi đến cháu, họ lại cưng chiều hết mực.
Con cái muốn giáo dục con cái của mình, lại bị ông bà la mắng. Cháu bị ông bà chiều chuộng không ra gì. Thậm chí, khi cháu bị bệnh, ông bà thích dùng “phương pháp dân gian” thay vì đưa cháu đi bệnh viện. Điều này có thể làm lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, gây hậu quả khôn lường.
Một người phụ nữ nọ có bà mẹ chồng rất độc đoán, luôn can thiệp vào cuộc sống của cô và chồng. Khi chưa có con, mẹ chồng cô thường xuyên khuyên hai người nấu ăn đơn giản, ít thịt để tốt cho sức khỏe. Nhưng người phụ nữ nọ lại thích ăn thịt.
Mọi người đều biết, phụ nữ thích mua túi xách, quần áo, mỹ phẩm, phụ kiện là điều bình thường. Nhưng với mẹ chồng cô, thấy cô mua sắm là mắng cô hoang phí, không biết tiết kiệm. Nhưng nếu cô mua đồ cho chồng hoặc gia đình chồng, mẹ chồng lại không chê cô hoang phí mà chê không biết mua, mua không đủ sang.
Người phụ nữ nhiều lần phàn nàn với chồng về sự can thiệp của mẹ chồng, mong anh đứng ra hòa giải. Ban đầu, chồng còn an ủi, bảo cô đừng để ý. Sau này, khi họ có con, mẹ chồng càng không hài lòng khi cô mua sữa bột, tã giấy, cho con học lớp mầm non không đúng ý bà.
Cuối cùng, trong một lần con bị bệnh, cả hai xảy ra tranh cãi lớn về việc có nên cho con đi bệnh viện không. Người chồng bênh mẹ và đánh vợ. Kết quả, cặp đôi ly hôn.
Gia đình hạnh phúc ban đầu, sau khi có con thành gia đình ba người. Giữa hai vợ chồng không có mâu thuẫn, nhưng vì thói quen của người lớn áp đặt lên người trẻ, họ đã ly hôn.
Là người lớn có tầm nhìn, nếu con cái cần giúp đỡ, chúng ta còn sức thì vui vẻ giúp đỡ. Nhưng nhớ, chỉ là giúp đỡ, không phải làm chỉ huy. Không can thiệp vào cuộc sống hôn nhân của con cái, họ sẽ hạnh phúc, lâu dài hơn.