Vay 150 nghìn đồng để đi sinh
Chàng trai có tên tiếng Việt là Phan Thái Hòa (người Bỉ gốc Việt) chào đời ngày 19/1/1998 tại Bệnh viện Từ Dũ (TP.HCM). Hòa bị mẹ bỏ lại bệnh viện, sau đó được đưa sang cô nhi viện ở Gò Vấp rồi trở thành con nuôi của một đôi vợ chồng người Bỉ.
Ở đất nước chocolate, đứa trẻ gốc Việt đã có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, ổn định, được gia đình hết mực yêu thương. Chàng trai sớm biết mình là con nuôi của bố mẹ và có mong muốn đi tìm nguồn cội từ lâu. Tuy nhiên phải đến tuổi trưởng thành, anh mới đủ điều kiện làm điều đó. Mong muốn của Hòa được bố mẹ nuôi ủng hộ. Năm 2022, anh đã về Việt Nam thăm lại bệnh viện Từ Dũ và cô nhi viện ở Gò Vấp.
Trong giấy tờ, Hòa được biết mẹ ruột tên là Phan Thị Tuyết Sương, ngoài ra không rõ nghề nghiệp, quê quán. Thời điểm sinh con rồi bỏ lại bệnh viện, bà Sương 35 tuổi.
Mặc dù thông tin khá ít ỏi song chỉ một tuần sau khi câu chuyện của chàng trai được chia sẻ qua một kênh tìm kiếm người thân, người hàng xóm của gia đình bà Phan Thị Tuyết Sương đã xem và báo tin cho bà.
Nghe tin, bà Sương cùng chồng là ông Búc vô cùng phấn khởi. Họ bày tỏ bao năm qua rất thương nhớ người con thất lạc nhưng vì điều kiện, hoàn cảnh, không biết tìm con ở nơi nào. Gia đình bà Sương hiện đang sống ở xã Long Phước, huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai.
Xen lẫn những giọt nước mắt đầy xúc động, bà Sương kể năm 1998 bà mang thai người con út. Khi đó, vợ chồng bà đã có 4 người con trai, 1 người con gái, hoàn cảnh rất khó khăn, ngặt nghèo.
Lúc chuyển dạ, bà Sương đi khám ở trạm xá thì bà đỡ nói: “Thấy có 2 cái đầu”, người phụ càng thêm sợ hãi vì nghĩ rằng mình mang thai đôi. Lúc này, bà Sương vay mượn được 150 nghìn đồng để lên Bệnh viện Từ Dũ sinh nở. Tại đây, bà sinh một bé trai bằng phương pháp sinh mổ. Sau khi sinh xong, hai mẹ con cách ly, không nằm chung với nhau nên bà Sương chưa từng gặp con.
Hòa trò chuyện với vợ chồng ông Búc, bà Sương.
“Vì không có tiền trả viện phí nên tôi đành để cháu lại rồi đi về. Khi về nhà, các anh chị của cháu cứ hỏi: “Em bé đâu rồi?” mà tôi không biết trả lời làm sao, chỉ biết khóc”, người mẹ gạt nước mắt kể.
Khi để con lại bệnh viện, bà Sương hoàn toàn không biết số phận sau đó của đứa trẻ sẽ ra sao. Đôi vợ chồng ngoài 60 tuổi đều bộc bạch bao năm qua họ nhớ và muốn tìm con nhưng lực bất tòng tâm. Giờ đây nhìn thấy người có khả năng cao là đứa con thất lạc của mình tìm về, ông bà vừa mừng vừa xúc động.
“Bố mẹ xin lỗi vì đã không nuôi được con. Gặp lại con, nhìn con khỏe mạnh, trưởng thành, bố mẹ rất mừng. Mong con tha thứ cho bố mẹ”, bà Sương, ông Búc nói.
“Cảm ơn bố mẹ vi đã cho con đi”
Về phía mình, Hòa cũng bộc bạch bản thân rất vui khi có cơ hội được gặp lại cha mẹ. Chàng trai chia sẻ suy nghĩ: “Con không trách vì hiểu nỗi lòng của bố mẹ. Cảm ơn bố mẹ đã hy sinh để cho con đi. Khi sang Bỉ, con được phát hiện mắc bệnh thận rất nặng, chữa trị suốt mười mấy năm trời, đến năm 13-14 tuổi mới khỏi. Nếu ở Việt Nam thì chưa chắc đã có cơ hội chữa trị.
Khi qua đây sống, con có được tình yêu thương của cha mẹ nuôi. Bây giờ tìm được nguồn cội, con rất vui mừng và mong được gặp trực tiếp bố mẹ để nói lời cảm ơn vì bố mẹ đã cho con hình hài này”. Những chia sẻ của chàng trai khiến bà Sương, ông Búc lặng đi vì xúc động.
Hòa hỏi thăm về sức khỏe, cuộc sống của bố mẹ, các anh chị em trong gia đình và rất vui khi tất cả đều mạnh khỏe. Anh nhắn nhủ bố mẹ nếu có khó khăn thì cứ chia sẻ, nếu có thể giúp được gì thì sẽ giúp.
Vợ chồng bà Sương nhờ Hòa gửi lời cảm ơn đến bố mẹ nuôi vì đã nuôi dưỡng chàng trai trưởng thành như ngày hôm nay. Hòa cũng kể rằng bố mẹ nuôi rất muốn gặp bố mẹ ruột của anh để cảm ơn vì đã cho họ một người con tuyệt vời.
Hòa thấy mình rất giống bố và vợ chồng bà Sương cũng cùng suy nghĩ. Tuy nhiên, hai bên thống nhất sẽ làm xét nghiệm ADN để chứng minh huyết thống một cách chắc chắn.
Hòa dự định khoảng 2-3 tháng nữa sẽ về Việt Nam. Chàng trai 26 tuổi nhắn nhủ bố mẹ ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe và mong sớm đến ngày đoàn tụ.
Nguồn: Tuấn Vỹ kết nối yêu thương