Thật ra với bất kỳ bà mẹ nào thì con cái vẫn luôn bé bỏng vô cùng, nhiều khi tôi còn không biết nó lớn từ khi nào nữa, ngoảnh đi ngoảnh lại con trai đã cao hơn mình hẳn 1 cái đầu.
Đến giờ này tôi vẫn nghĩ con trai mình còn nhỏ, thằng bé là đứa trẻ ngoan, ở nhà nó vẫn vô tư hồn nhiên vô cùng nên tôi chưa có cảm giác là con đã lớn, đã bước vào tuổi dậy thì.
Giả dụ nếu như thằng bé nhà tôi nó có những biểu hiện của tuổi mới lớn như chống đối hay bất kỳ hành động nào đó để tôi biết là “à con mình nó lớn rồi” , đằng này thằng bé dường như vẫn y như lúc còn học cấp 1, vẫn bám đuôi mẹ đi chợ, vẫn ỉ ôi tâm sự chuyện trên trời dưới biển và những câu chuyện ấy lại vô cùng ngô nghê.
Ấy vậy mà đùng một cái, chiều chủ nhật vừa rồi khi tôi vào lịch sử máy tính để tìm lại bài báo đã đọc từ hôm trước, tôi vô tình phát hiện trong đó có hàng loạt lượt tìm kiếm các trang web đen.
Tôi ngỡ ngàng mất 1 lúc rồi nghĩ không hiểu sao chồng mình là phải tìm kiếm đến những trang web nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ đời sống vợ chồng của chúng tôi có vấn đề?
Tôi phải nhấn mạnh rằng tôi không hề bài xích việc xem phim nhạy cảm, tôi cảm thấy đây không phải thứ gì quá nặng nề nên việc tôi quan tâm không phải là “ôi sao chồng mình lại là con người đen tối như vậy” mà là “vì sao chồng mình lại phải xem phim người lớn” .
Vợ chồng tôi ít khi để bụng việc gì, nếu có gì phát sinh đều ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với nhau, đây cũng là lý do mà dù đã lấy nhau nhiều năm rồi nhưng chúng tôi vẫn rất mặn nồng, chưa bao giờ chúng tôi coi cuộc hôn nhân của mình là trách nhiệm hết vì chẳng có khi nào tình cảm của 2 vợ chồng nguội lạnh cả. Chính vì vậy tôi đã chụp lại màn hình lịch sử và hỏi chồng về chuyện này.
Điều bất ngờ là chồng tôi trả lời rằng anh không hề truy cập vào những trang web này trên máy tính ở nhà!
Một lần nữa tôi tiếp tục thẫn thờ, nhà có 3 người, tôi không xem, chồng tôi cũng không thì dù khó tin nhưng khả năng cao chỉ còn cậu con trai 15 tuổi của tôi mà thôi.
Tôi cảm nhận được trái tim mình như thắt lại khi phát hiện ra rằng đứa con trai 15 tuổi của mình, cậu bé mà tôi đã cẩn thận bảo bọc và yêu thương từng ngày lại lén lút tìm hiểu những nội dụng nhạy cảm như vậy. Tôi thậm chí còn cố giữ bình tình, tìm hiểu kỹ thêm 1 lần nữa như thời gian truy cập đấy là lúc nào, liệu có đúng thằng bé là người xem hay không?
Khi đã gần như chắc chắn chỉ có thể là cậu con trai của mình, tôi không tức giận, không làm loạn lên mà chỉ bần thần nghĩ hướng xử lý đúng đắn nhất.
Sự bần thần ấy không chỉ đến từ việc tôi phát hiện ra hành động của con, mà còn là do tôi nhận ra rằng có lẽ tôi đã không chuẩn bị đủ cho con trước những thông tin tràn ngập trên internet và giờ đây, tôi đứng trước thách thức làm thế nào để giáo dục con một cách đúng đắn.
Tôi biết rằng việc trách mắng con sẽ chỉ tạo ra khoảng cách và khiến con cảm thấy xấu hổ, đồng thời có thể khiến con trở nên khép kín và không sẵn lòng chia sẻ những băn khoăn, thắc mắc của mình. Tôi không muốn điều đó xảy ra, bởi tôi hiểu rằng, để con phát triển toàn diện và lành mạnh, mối quan hệ gần gũi và tin tưởng giữa chúng tôi là vô cùng quan trọng.
Trong đầu tôi, hàng trăm câu hỏi liên tiếp xuất hiện: Làm thế nào tôi có thể mở lời với con? Làm sao để giúp con hiểu về tình dục một cách lành mạnh và bảo vệ bản thân mình khỏi những hậu quả không đáng có? Làm sao tôi có thể dạy con về tình yêu, sự tôn trọng và trách nhiệm với hành động của mình? Tất cả những suy nghĩ đó chất chứa trong tôi suốt mấy ngày trời.
Tôi phải nhấn mạnh 1 lần nữa, khi phát hiện ra chuyện này, tôi không hề đánh giá, suy sụp hay thất vọng gì về con trai hết. Điều tôi muốn tạo ra là một không gian an toàn, nơi con có thể chia sẻ suy nghĩ và cảm xúc của mình mà không cảm thấy sợ hãi hay xấu hổ. Tôi muốn cho con biết rằng tìm hiểu về giới tính và tình dục là một phần tự nhiên của quá trình trưởng thành và điều quan trọng là phải có thông tin chính xác, lành mạnh.
Tôi bắt đầu cuộc trò chuyện bằng cách chia sẻ những kinh nghiệm mà tôi đã trải qua, những khó khăn mà tôi đã gặp phải khi không có nguồn thông tin đáng tin cậy và sự giáo dục đúng đắn nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc đến chuyện tôi phát hiện ra lịch sử truy cập kia.
Cuối cùng, tôi lựa chọn sẽ coi như không biết gì về chuyện ấy, thay vào đó tôi nhờ đến sự giúp đỡ của chú thằng bé để hướng dẫn cho cháu nó về sức khỏe giới tính, tôi mong rằng thằng bé có thể học hỏi và tìm kiếm lời khuyên từ chú mình mà không cảm thấy ngại ngần.
Tất cả những nỗ lực này, tôi làm không chỉ vì trách nhiệm làm mẹ, mà còn vì tôi mong muốn con trai mình có thể phát triển một cách toàn diện và trưởng thành, có khả năng đối mặt và vượt qua những thách thức trong cuộc sống mà không cần phải cảm thấy xấu hổ hay tự ti về chính mình.
Và cuối cùng, tôi hiểu rằng mình không thể bảo vệ con khỏi mọi điều, nhưng tôi có thể chuẩn bị cho con những công cụ cần thiết để tự bảo vệ mình, để khi con bước vào thế giới rộng lớn, con sẽ là một người trưởng thành tự tin, có kiến thức, và biết cách tạo ra những quyết định sáng suốt trong cuộc sống của mình.