Em gái tôi lập gia đình xong là cuộc sống đi xuống luôn. Trước đây, em có thể chi hàng triệu đồng cho một đôi giày hay cái túi. Còn bây giờ, mua cái áo hàng chợ, em cũng đắn đo suy nghĩ, cầm lên bỏ xuống cả chục lần. Thậm chí, em còn đem túi xách, giày dép, đồng hồ hàng hiệu thanh lý lại để lấy tiền mua sữa cho con.
Em rể tôi làm thợ điện nước, thường nhận các công trình nhà ở hoặc xí nghiệp để làm. Nghe thì oách thiệt mà mỗi tháng, em rể chỉ đưa cho vợ đúng 8 triệu. Chi tiêu ở thành phố với số tiền 8 triệu, cộng với lương em tôi 12 triệu thì làm sao đủ. Trong khi đó, em rể còn ép vợ phải gửi về quê cho bố mẹ chồng 3 triệu/tháng.
Vì túng thiếu nên em tôi không dám chi tiêu cho bản thân. Lúc đầu tôi thương em xót cháu, hay dấm dúi cho tiền hoặc mua sữa bỉm. Nhưng thấy em rể ăn mặc phẳng phiu, mở miệng là khoe tiền nhiều, tôi tức quá nên không trợ giúp nữa.
Mỗi lần về nhà, em gái đều than thở với bố mẹ và vợ chồng tôi. Em nói lấy phải chồng keo kiệt đúng là khổ cả đời. Con bệnh mà em rể bảo do vợ không biết chăm con. Cuối tháng hết tiền, em rể còn bắt vợ phải đi vay tiền đồng nghiệp gửi về quê để lo đám giỗ. Em tôi hỏi tiền của chồng thì cậu ấy nổi nóng lên, chửi vợ.
Bố mẹ tôi cũng xót con gái lắm mà không biết phải làm sao? Giúp em gái hoài thì em rể ỷ lại.
Tuần trước, tôi tổ chức ăn tiệc mừng con gái đậu học sinh giỏi cấp Tỉnh. Vợ chồng em gái đến dự, tặng con tôi một cái đồng hồ đeo tay 200 nghìn.
Em rể ngồi ăn tiệc mà cứ bô bô khoe lương mình cao, công trình nhiều đến mức phải bỏ mấy cái. Rồi chạy đi chạy lại giữa mấy công trình, mệt không chịu được. Mà cuối tháng nhận lương hơn 50 triệu, mệt mỏi tan biến hết. Cậu ấy còn trách vợ không biết chăm sóc, quan tâm chồng chu đáo. Chồng đi làm về mệt, vợ chỉ biết hỏi tiền chứ không biết nấu nước nóng cho chồng tắm.
Tôi nghe mà điên tiết. Ủa, lương 50 triệu mà mỗi tháng chỉ đưa cho vợ 8 triệu? Tôi vào phòng, lấy ra cái áo khoác của em gái, vứt trước mặt em rể: “Đây, cậu làm lương 50 triệu/tháng mà lại không mua nổi cho vợ một cái áo khoác tử tế. Lương cao mà mỗi tháng đưa vợ 8 triệu, ép vợ gửi về nhà mình 3 triệu. Tôi hỏi cậu, tiền ăn ở đâu, tiền điện nước ở đâu, tiền sữa bỉm, học hành của con ở đâu? Trăm thứ tiền, vợ cậu phải đi vay mượn chỗ này chỗ nợ mới đủ chi tiêu. Còn cậu thì sướng rồi, ngồi khoe lương cao cho thiên hạ trầm trồ. Trong khi bản thân sống chẳng ra sao với vợ con”.
Bao nhiêu tức tối, tôi tuôn ra một tràng. Em rể xấu hổ nhục nhã. Biết không nói dối được nữa, em rể đành thừa nhận điều không ai ngờ tới. Hóa ra, cậu ấy không có việc làm đã hơn một năm nay, phải đi làm bán thời gian, lương bấp bênh. Nhưng vì sĩ diện nên chỉ đành khoác lác rằng mình lương cao thôi. Nghe cậu ấy nói, cả nhà đều ngỡ ngàng.
Ngay đêm đó, em gái lại bảo tôi nói thế làm em rể bị bẽ mặt trước họ hàng. Giờ em rể không chịu về nhà ngoại nữa. Em gái nói như có ý trách cứ tôi. Tôi cũng nhận ra mình vội vàng quá, không tìm hiểu kỹ mọi chuyện mà đã làm lớn chuyện. Tôi không biết nên làm gì để chuộc bớt lỗi với em gái và em rể? Hơn nữa, em rể cũng có lỗi sai kia mà.