* Dưới đây là chia sẻ của một người dùng tên Từ Lương trên tờ Baidu (Trung Quốc)
Tôi tên là Từ Lương. Hồi còn học trung học, tôi đã từng là một lớp trưởng. Giờ đây, sau bao năm xa cách, lớp chúng tôi đã hẹn nhau tổ chức họp lớp để ôn lại kỷ niệm xưa. Thế nhưng trái ngược với sự háo hức của tôi, thực tế lại phũ phàng hơn nhiều. Những người bạn mà tôi luôn trân quý lại làm một điều mà khiến tôi phải đưa ra quyết định sẽ không bao giờ tham dự họp lớp nữa.
Chuyện là, Lão Lý, một người bạn học cũ hiện nay là một doanh nhân, đã tìm đến tôi. Anh ấy chia sẻ rằng cả lớp mình đã lâu rồi chưa có dịp gặp mặt. Và vì tôi từng là lớp trưởng, nên Lão Lý đã nhờ tôi lên kế hoạch tổ chức một buổi họp lớp thật ý nghĩa.
Sau khi nhận được tin nhắn của Lão Lý ngày hôm đó, tôi cũng cho rằng đây là một ý kiến hay nên đã đăng thông báo vào trong nhóm lớp.
Lão Lý vốn rất nhiệt tình muốn tự mình chi trả toàn bộ chi phí cho buổi họp lớp. Tuy nhiên, tôi cho rằng việc chia đều cho tất cả mọi người sẽ hợp lý hơn. Vì đây là hoạt động chung, mỗi người đóng góp một phần nhỏ, vừa bình đẳng, vừa thể hiện sự chia sẻ. Vì vậy, trong thông báo, tôi đã ghi rõ: “Chi phí dự kiến của buổi họp lớp sẽ là 3.600 nhân dân tệ (khoảng 12.500.000 đồng) và sẽ được chia đều, mỗi người 200 nhân dân tệ (khoảng 698.000 đồng). Số tiền thu được sẽ được sử dụng để thanh toán toàn bộ chi phí và nếu có dư sẽ được chuyển lại cho mọi người”.
Tôi đã phân công cho cô bạn thủ quỹ ngày xưa đứng ra thu tiền. Thế nhưng vào ngày họp lớp, cô ấy bận việc không đi được nên số tiền đã được chuyển cho tôi.
Ngày gặp mặt cuối cùng cũng đã đến, tôi đứng ở ngoài cửa phòng tiệc để chào đón những người bạn cũ. Mọi người từ khắp nơi trở về, gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách. Ai nấy đều rất hào hứng, nói chuyện cười đùa rôm rả. Một bữa tiệc sôi động bắt đầu.
Đến khi bữa tiệc gần kết thúc, tôi ra quầy để thanh toán và thật bất ngờ khi nhận được hóa đơn 4.000 nhân dân tệ (gần 14.000.000 đồng). Tôi đoán rằng việc phát sinh thêm 400 tệ (khoảng 1.300.000 đồng) là do các bạn nam đã gọi thêm rượu. Dù vậy, với số tiền chênh lệch không quá lớn, tôi quyết định tự mình thanh toán mà không muốn làm phiền các bạn.
Lúc trở lại phòng, vừa mở cửa, tôi nghe thấy các bạn cùng lớp vẫn đang nói chuyện, nhưng nội dung của cuộc trò chuyện ấy lại khiến tôi vô cùng đau lòng. Một bạn nữ nói: “Lão Lý, cậu vừa nói là cậu định mời buổi tiệc hôm nay à? Vậy lớp trưởng của chúng ta tại sao lại muốn chia đều vậy, có phải cậu ấy vẫn muốn thể hiện quyền lực của mình như hồi còn đi học không?”.
Một bạn nữ khác cũng nói thêm: “Không chỉ để thể hiện mà biết đâu còn để kiếm tiền nữa”. Một người khác nghe thấy thế cũng đập bàn nói: “Phải rồi, sao tôi không nghĩ ra cách kiếm tiền này nhỉ? Lớp trưởng là người thu tiền và cũng là người chuẩn bị cho buổi tiệc này. Chắc cậu ta cũng đã giữ lại một chút tiền cho mình rồi”.
Nghe thấy những lời nói đó, tôi như bị dội một gáo nước lạnh, chết lặng tại chỗ. Cố kìm nén sự ấm ức, tôi nhẹ nhàng đóng cửa và rời khỏi buổi tiệc. Tôi cũng chụp lại hoá đơn thanh toán, gửi vào nhóm lớp, rồi lặng lẽ thoát khỏi cuộc trò chuyện.
Sau khi về đến nhà, điện thoại của tôi thông báo lần lượt các tin nhắn tới. Các bạn trong lớp đã nhìn thấy hoá đơn và họ biết rằng đã hiểu lầm tôi, những người lúc nãy chỉ trích tôi cũng đã lên tiếng xin lỗi, mong tôi tha thứ cho bọn họ và quay trở lại nhóm lớp. Tôi cũng không muốn làm khó mọi người nên cũng đã quay trở lại nhóm, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất thất vọng vì suy nghĩ của họ.
Suy cho cùng, tình bạn đích thực là một kho báu vô giá, không thể cân đo đong đếm bằng vật chất. Đó là sợi dây liên kết bền chặt giữa những tâm hồn đồng điệu, cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc vui buồn trong cuộc sống. Trong những mối quan hệ ấy, sự chân thành, thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau mới là yếu tố quan trọng nhất. Vật chất có thể là một phần trong cuộc sống, nhưng tình cảm mới là nền tảng vững chắc để xây dựng một tình bạn đẹp.
Theo Baidu