Năm 2015, một nữ công nhân ở Giang Tô (Trung Quốc) bất ngờ nhận được khoản tiền 1,6 triệu NDT (khoảng 5,5 tỷ đồng). Ban đầu, bà nghĩ đó là tin nhắn lừa đảo. Thế nhưng, không lâu sau, người con trai mà bà nhận nuôi đã gọi điện và nói: “Số tiền này là con gửi tặng mẹ, mẹ nhất định phải nhận lấy!”.
Cuộc hôn nhân đổ vỡ và gánh nặng trả nợ đổ lên vai
Câu chuyện bắt đầu từ năm 2000. Khi ấy, nữ công nhân tên là Lữ Thiên Mai đang sống trong một căn nhà thuê tồi tàn cùng con gái sau biến cố gia đình. Bà Lữ Thiên Mai từng là một sinh viên tốt nghiệp Học viện Thương mại Thiên Tân. Sau khi tốt nghiệp, bà kết hôn với chồng là Chu Ba và có một cô con gái.
Những năm 90, nhiều người bắt đầu kinh doanh, vợ chồng bà Lữ cũng không ngoại lệ. Nhờ sự nỗ lực của cả hai, họ đã thành lập một công ty ngọc bích và cuộc sống ngày càng khấm khá. Khi sự nghiệp thành công, Cha Ba bắt đầu sa đà vào những cuộc vui bên ngoài và quen biết một người phụ nữ tên là Tào Đình Lệ. Người phụ nữ này trẻ trung, xinh đẹp và khéo ăn nói nên Chu Ba nhanh chóng bị cô ta mê hoặc.
Để lấy lòng Tào Đình Lệ, Chu Ba không tiếc tiền mua cho cô ta những món quà đắt tiền. Tào Đình Lệ xúi giục ông rút hết vốn lưu động của công ty và bỏ trốn cùng mình. Ngày 19/3/2000, Chu Ba mang theo toàn bộ tiền của công ty bỏ trốn, để lại cho bà Lữ khoản nợ 2 triệu NDT (khoảng 7 tỷ đồng). Bà Lữ buộc phải bán nhà và xe để trả nợ. Cùng lúc đó, Chu Ba phát hiện Tào Đình Lệ đã lấy hết tiền và trốn ra nước ngoài. Tuyệt vọng, ông đã chọn cách tự tử, chỉ để lại cho vợ con một bức thư ngắn ngủi.
Bắt đầu từ con số 0, bà Lữ Thiên Mai bắt đầu tìm việc làm. Nhưng vì tuổi tác đã cao nên bà gặp rất nhiều khó khăn. Cuối cùng, bà cũng xin được một công việc làm thu ngân tại siêu thị. Mức lương ít ỏi nhưng bà phải thường xuyên làm thêm giờ. Dù vậy, bà Lữ không hề than thở mà âm thầm làm việc chăm chỉ để con gái có cuộc sống tốt hơn.
Nhận con nuôi
Cuộc sống cứ thế trôi qua. Vài tháng sau, trong một lần đi chợ mua rau, bà Lữ gặp trời mưa to nên phải chạy vào một gara ô tô gần đó để trú mưa. Tại đây, bà nhìn thấy một cậu bé gầy gò đang chăm chỉ học bài. Từng là sinh viên đại học, bà Lữ tò mò tiến lại gần và bắt chuyện với cậu bé.
Cậu bé tên là Lưu Viễn Dật, là học sinh lớp 10. Vài năm trước, cha mẹ cậu qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Sau đó, cậu được gửi đến sống cùng chú, nhưng người chú cũng không muốn nuôi cậu.
Bất đắc dĩ, Lưu Viễn Dật phải dùng số tiền ít ỏi để thuê một căn phòng ọp ẹp làm chỗ ở. Ban ngày cậu đi học, tối đến đi nhặt rác kiếm tiền. Khi đói, cậu phải ra chợ nhặt rau thừa về luộc mì ăn.
Nhìn đứa trẻ gầy gò, xanh xao vì đói, bà Lữ Thiên Mai động lòng trắc ẩn. Về đến nhà, bà Lữ lấy cơm canh cho vào hộp rồi quay lại tìm Lưu Viễn Dật. Từ đó về sau, bà Lữ thường xuyên mang cơm canh và đồ dùng sinh hoạt cho cậu bé. Cậu bé cũng rất biết ơn người dì tốt bụng này. Dần dần, mối quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết.
Một lần, trường học tổ chức họp phụ huynh, Lưu Viễn Dật không muốn bạn bè biết mình là trẻ mồ côi nên đã nhờ bà Lữ đóng giả làm mẹ. Nghĩ đến hoàn cảnh đáng thương của cậu bé, bà Lữ không chút do dự đồng ý. Trong buổi họp phụ huynh, cả giáo viên và học sinh đều nghĩ bà là mẹ ruột của Lưu Viễn Dật. Từ đó, Lưu Viễn Dật càng gần gũi bà Lữ hơn và bắt đầu gọi bà là “mẹ”.
Để Lưu Viễn Dật có điều kiện học tập tốt hơn, bà Lữ đã đón cậu về sống chung. Để báo đáp người mẹ không cùng huyết thống, Lưu Viễn Dật thường xuyên kèm cặp cho con gái bà Lữ là Chu Tĩnh học bài. Năm 2003, Lưu Viễn Dật thi đỗ vào ngành Tài chính Đại học Chiết Giang. Tuy đã đỗ đại học nhưng học phí vẫn là một vấn đề nan giải. Bà Lữ đã phải làm thêm nhiều việc để có đủ tiền trang trải học phí và sinh hoạt phí cho Lưu Viễn Dật.
Lưu Viễn Dật cũng rất hiểu chuyện, mỗi dịp hè, cậu đều đi làm thêm và đưa toàn bộ số tiền kiếm được cho bà Lữ. Năm 2007, Lưu Viễn Dật được nhận học bổng toàn phần chương trình Thạc sĩ ngành Kinh tế tại Học viện Quản lý Cambridge (Anh). Điều này đồng nghĩa với việc Lưu Viễn Dật không cần phải tốn tiền học nữa. Cậu vui mừng báo tin này cho bà Lữ, và bà cũng vô cùng tự hào về cậu.
Đền ơn
Năm 2010, sau khi tốt nghiệp, Lưu Viễn Dật vào làm việc tại một công ty tài chính danh tiếng. Nhờ tài năng và sự chăm chỉ, cậu nhanh chóng khẳng định được năng lực của mình. Vài năm sau, cậu cùng các nhà đầu tư thành lập công ty riêng và sự nghiệp ngày càng phát triển.
5 năm sau, Lưu Viễn Dật đã trở thành triệu phú. Lúc này, em gái Chu Tĩnh sắp kết hôn. Dù không có quan hệ huyết thống nhưng Lưu Viễn Dật vẫn hào phóng chuyển 1,6 triệu NDT cho bà Lữ làm quà cưới cho em gái. Bà Lữ ban đầu không muốn nhận số tiền này, nhưng Lưu Viễn Dật kiên quyết bắt bà nhận. Cậu nói: “Mẹ hãy nhận lấy, sau này con sẽ tiếp tục cố gắng để mẹ và em gái có cuộc sống tốt hơn nữa”.
Cuối cùng, bà Lữ đã nhận số tiền này. Tuy nhiên, bà không dùng số tiền đó cho bản thân mà quyết định thành lập một quỹ để giúp đỡ những học sinh nghèo khó như Lưu Viễn Dật, giúp họ thực hiện ước mơ của mình.
Theo 163