Vừa qua, tại chương trình Kịch và Nghệ, nghệ sĩ ưu tú Phương Hồng Thủy đã tâm sự về điều khiến cô biết ơn và đau lòng nhất khi đến với sân khấu.
Cô nói: “Tôi biết ơn nghề sân khấu này vì đã cho tôi một cuộc đời sân khấu quá đẹp. Từ buổi đầu vào nghề bước chân lên thành phố, tôi đã được giải Trần Hữu Trang, là một trong 6 nghệ sĩ đời đầu của giải thưởng này, cùng anh Vũ Linh, chị Thanh Thanh Tâm, Thanh Hằng, Ngọc Huyền.
Tôi cảm ơn cuộc đời vì đã đẩy đưa tôi lên Sài Gòn để được giải Trần Hữu Trang, một giải thưởng vô cùng lớn của cải lương, cho tôi có những tình bạn đẹp, được cống hiến, hoạt động nghệ thuật và cuối cùng kết thúc là một cô đào hát.
Kể cả bây giờ tôi đi đâu, qua ngõ qua hẻm nào người ta cũng nhận ra tôi, biết tôi là cô đào hát. Như vậy là tôi vui lắm rồi. Đó là niềm vui mà không vàng bạc nào mua được.
Còn niềm đau tôi chưa buông được vì không diễn nữa nhưng đam mê sân khấu vẫn còn trong lòng như ngọn lửa không bao giờ tắt, không ai vùi dập được.
Tôi đau vì ở tuổi này rồi không còn anh Vũ Linh là người bạn diễn ăn ý với mình. Tôi cũng không còn điều kiện nào để được đứng chung sân khấu với ai.
Tôi thì tôi giữ đam mê này lại trong lòng. Nếu tôi có trách thì trách mình không còn đủ xuân sắc để đứng chung với các bạn trẻ.
Tiếp đó, Phương Hồng Thủy chia sẻ về lý do giải nghệ suốt hơn 20 năm qua để đi lấy chồng Việt kiều, sang nước ngoài sinh sống: “Tôi đi để chọn sự bình an. Tôi chọn cho mình một khu vườn, một góc nhỏ để đọc kinh, tu tập, giúp tâm hồn mình được bình an sau nhiều biến cố.
Tôi đi vì cảm giác nơi này không còn dành cho mình nữa. Thôi thì tôi tự trách mình không đủ tự tin đương đầu với mọi thứ để đứng trên sân khấu tiếp. Nhưng nếu đứng trên sân khấu mà lòng bất an thì có được không? Có nhiều thứ khiến tôi lựa chọn con đường đó.
Tôi hay tự trách mình vì tôi là chị lớn trong gia đình. Ngày xưa tôi phải bươn chải mưu sinh, đi tỉnh nọ tỉnh kia, phải đổi hết tên nọ tới tên kia để đi hát khắp các đoàn, mới có tiền nuôi các em”.